The Good Country Index

DANH MỤC QUỐC GIA TUYỆT VỜI của LHQ

Trong một gia tộc nếu tất cả những thành viên đều tử tế, lương thiện, siêng năng, hiếu học… thì gia tộc đó có cơ hưng thịnh và con cháu hưởng lộc bền lâu; trái lại, một gia tộc lại hủ bại thì gia cảnh ngày một suy vi. Điều này cũng giống như một quốc gia vậy. Do vậy, Liên Hiệp Quốc đã đề ra 7 tiêu chí để quyết định sự thịnh suy của bất kỳ một quốc gia: nếu chỉ số cao thì công dân nơi đó hạnh phúc và du khách ngoại quốc cũng được nhờ. Căn cứ vào Chỉ số Tuyệt vời của Quốc gia (The Good Country Index), Liên Hiệp Quốc đã xếp hạng những quốc gia đã đóng góp nhân lực và tài lực cho thế giới mà cũng không gây bất ổn và xáo trộn cho nhân loại. Những sự đóng góp và cống hiến dựa trên 7 tiêu chí để ấn định thứ hạng:
1. Khoa học & Công nghệ (Science & Technology): số sinh viên ngoại quốc tới du học, số đầu sách nghiên cứu khoa học, số đầu sách xuất bản, số người được giải thưởng Nobel, số những bằng sáng chế quốc tế.
2. Văn hóa (Culture): đóng góp những công trình văn hóa cho UNESCO, số những quốc gia có công dân nhập cảnh không cần visa, tự do báo chí và ngôn luận.
3. Hòa bình & An ninh thế giới (International Peace & Security): số quân lính gìn giữ hòa bình thế giới được gửi tới giúp LHQ để duy trì trật tự và an ninh tại những quốc gia nội chiến hoặc bị thiên tai, đóng góp tài chính cho sứ mạng duy trì hòa bình của LHQ…
4. Thứ bậc thế giới (World Order): số người dân đóng góp tiền bạc cho Quỹ Từ thiện Thế giới, số dân tị nạn tới xin cư trú, tỉ lệ sinh đẻ, số hòa ước đã ký kết sau khi giải quyết được những vụ tranh chấp hay xung đột.
5. Hành tinh & Khí hậu (Planet & Climate): xử lý được những rác thải độc hại, ô nhiễm nguồn nước hữu cơ, nồng độ CO2, những khí độc hại như Methane, Nitrous oxide…
6. Phồn vinh & Bình đẳng (Prosperity & Equality): số nhân viên hộ lý hay tình nguyện viên được phái ra hải ngoại, tình trạng đầu tư của ngoại quốc.
7. Sức khỏe & Hạnh phúc (Health & Well-being): số lượng dược phẩm xuất khẩu, đóng góp tài chính cho Tổ chức Y tế Thế giới (WHO), đóng góp nhân lực và tài chính cho Quỹ Nhân đạo của LHQ, truy quét băng đảng sản xuất và bán ma túy, tịch thu cần sa và ma túy…
Cuối năm 2014, Liên Hiệp Quốc đã công bố một bản liệt kê 10 quốc gia mà mọi người đều ao ước được làm công dân của quốc gia đó vì người dân đều được an cư lạc nghiệp trong một môi trường xanh, đẹp và hợp vệ sinh. Sau khi gõ chữ Good Country Index trong khung Google Search sẽ làm hiển thị tất cả những dữ liệu này. Theo Wikipedia thì đứng đầu danh sách là Ireland, còn Việt Nam đứng áp chót, tức 124/125, nghĩa là thấp hơn nhiều quốc gia ở trong khu vực Đông Nam Á. Theo công bố của Liên Hiệp Quốc, 20 quốc gia đứng đầu đều thuộc châu Âu và 3 quốc gia áp chót là Iraq (123/125), Việt Nam (124/125) và Libya (125/125) vốn là đất nước bất ổn ở châu Phi. Quốc đảo Ireland được coi là quốc gia hoàn hảo nhất thế giới: là một trong những điểm du lịch hấp dẫn nhất hành tinh vì quốc gia này luôn đạt được những thành quả lý tưởng trong việc bảo vệ môi trường, góp phần quan trọng vào sự biến đổi môi trường trên toàn cầu theo hướng tích cực. Ngoài ra, nhờ được hưởng những điều kiện tốt về những dịch vụ an sinh xã hội, người dân Ireland luôn rất hạnh phúc và cởi mở. Do vậy, khi đến Ireland, du khách luôn được chào đón trong sự thân thiện và nồng ấm, được sống trong một bầu không khí trong lành, khung cảnh thiên nhiên tươi đẹp, an toàn và thân thiện với du khách.

  1. Bảng liệt kê 10 quốc gia mà mọi người thường ao ước được làm công dân nước đó vì con người được bảo đảm an sinh và có thể được hạnh phúc nhất trên thế giới: 1. Ireland (Ái Nhĩ Lan), 2. Finland (Phần Lan), 3. Switzerland (Thụy Sĩ), 4. Netherlands (Hà Lan), 5. New Zealand (Tân Tây Lan), 6. Sweden (Thụy Điển), 7. United Kingdom (Vương quốc Anh), 8. Norway (Na Uy), 9. Denmark (Đan Mạch) và 10. Belgium (Bỉ).
  2. Bảng liệt kê từ 11 tới 20 quốc gia kế tiếp: 11. Pháp, 12. Canada, 13. Đức, 14. Áo, 15. Úc, 16. Lục Xâm Bảo, 17. Iceland (Băng đảo), 18. Cyprus, 19. Tây Ban Nha, 20. Ý.
    Theo suy luận của tôi, lý do LHQ xếp hạng Ireland nhất: đó là quốc gia chỉ gồm dân thuần chủng da trắng (không có dân da đen hay da màu) vì đã liên tục sống trên đảo quốc đó từ thời kỳ xa xưa. Dân Ireland vốn yêu chuộng tự do, đã từng chống quân ngoại xâm và vua chúa Anh bạo tàn và tôn giáo hà khắc nên một số người đã bỏ đất nước để vượt biên sang Tân thế giới (châu Mỹ) vào thế kỷ 17 và 18. Do vậy, hậu duệ của họ cũng rất ưa chuộng tự do và thích cuộc sống phóng khoáng không câu thúc. Có lẽ vì thế nên trong cộng đồng của họ toàn là thuần chủng người da trắng trên đất nước Mỹ. Hiện nay những danh gia vọng tộc của Hoa Kỳ đều là hậu duệ Ireland ngày xưa, điển hình như gia tộc Tổng thống Bush, Kennedy… Từ trăm năm nay, những chính khách bên Mỹ đều gốc Ireland, do vậy, trong những kỳ bầu cử Tổng thống, Thượng viện và Hạ viện thì những ứng cử viên Ireland đều rất sáng giá vì họ thường trở thành kim chỉ nam cho chính sách đối nội và đối ngoại của Mỹ.
    Quốc đảo Ái Nhĩ Lan bị chia cắt thành hai quốc gia riêng biệt: Cộng Hòa Ái Nhĩ Lan (Repulic of Ireland) theo đường lối cộng hòa tự do và Bắc Ái Nhĩ Lan (Northern Ireland) vẫn còn nằm trong Vương quốc Anh (giống như Scotland và xứ Wales). Tuy hai thể chế khác nhau, song chung một đường biên giới, nhưng không vì thế mà xảy ra tranh chấp đòi thống nhất lãnh thổ vì cả hai đều nằm trong Cộng Đồng Chung Âu Châu. Ireland được coi là một trong những quốc gia thịnh vượng nhất trên thế giới vì dân chúng sống sung túc, hạnh phúc vì tự do dân chủ; ngoài ra, vì là thuần chủng nên họ biết giữ gìn vệ sinh chung, bảo vệ môi trường cũng như tuân thủ những nguyên tắc đạo đức… do vậy, trong đất nước này gần như không có nạn xì ke, ma túy, bạo hành, giết người cướp của, mafia… Chính vì sống trong một không gian lý tưởng như vậy nên người dân rất hiền hòa, vui vẻ, hay giúp đỡ… nên khi du khách tới đất nước này đều cảm thấy rất thoải mái. Nhưng, riêng tôi lại không thích tới xứ này (dù tôi đã từng đi Mỹ 2 lần và 1 lần du lịch Singapore, Thái Lan, Malaysia, Pháp và Ý) vì sinh hoạt khá mắc không hợp túi tiền của người Việt. Tôi có đứa cháu trai cùng vị hôn thê trước kia được học bổng bán phần của Ireland để học về ngành Điện Toán. Sau khi tốt nghiệp, cả hai vợ chồng đều được Học viện Công nghệ Thông tin sở tại giữ lại để làm trợ giảng. Cả hai đều không muốn về nước làm việc vì lương bổng bên xứ người khá hậu đãi. Nhưng khi bố mẹ sang thăm con trai và con dâu thì lại nảy sinh vấn đề: hàng xóm toàn người Ái Nhĩ Lan, tất cả sự sinh hoạt đều xa lạ với người Việt và giá sinh hoạt rất mắc chứ không “khuyến mãi” như bên Mỹ. Không hề có “free WiFi” ở phi trường, khách sạn, tiệm giải khát hay những nơi công cộng, do vậy, những du khách “nghiện” dùng smartphone đều cảm thấy như bị bó tay! Hai vợ chồng cháu mua chiếc xe đạp trẻ nít cho con gái 5 tuổi với giá 250 Euro, lại mua thêm chiếc yên sau giá 50 Euro và phải thuê nhà hàng gắn vào với giá 100 Euro! Tổng cộng là 400 Euro cho 1 chiếc xe đạp trẻ nít có gắn yên phụ!

Những quốc gia văn minh phú cường đã từng nổi danh khi xưa như Mỹ, Pháp, Đức, Ý… đều không lọt vào Top 10 vì một lý do rất đơn giản: dân sở tại không phải thuần chủng mà kết hợp từ nhiều sắc dân, sắc tộc… nên văn hóa đa dạng khó hòa đồng với nhau đưa đến tình trạng không mấy thân thiện. Điều này khiến dân sở tại thường phớt lờ du khách hay không thân thiện với người xa lạ. Bạn có thể kiểm chứng lời nói của tôi ngay tại Việt Nam: dân quê miền Nam hay Bắc thường rất cởi mở với những du khách từ phương xa; trái lại, dân Hà Nội, Hải Phòng, Saigon… thường phớt lờ những du khách (nhiều khi Bạn gặp tai nạn giữa đường phố cũng ít được mọi người quan tâm). Bất cứ quốc gia nào mà có người Da Đen thì nơi đó thường hỗn tạp, mất vệ sinh, không đoàn kết, trộm cắp, xì ke và mãi dâm. Có lẽ chỉ độ 10% người Da Đen có tính siêng năng, cần kiệm, tốt bụng, cầu tiến… còn đa số thì thường lười biếng, thích ngồi nhà xem TV, thích nhậu nhẹt, đàn đúm… khi thất nghiệp lại không chịu đi tìm việc làm mà chỉ sống vào trợ cấp thất nghiệp. Hình như tính bất mãn, tự kỷ và đố kỵ đã ăn sâu trong huyết quản của người Da Đen, Da Màu… , do vậy, thường xảy ra những vụ xô xát, xung đột… mỗi khi có sự hiểu lầm với người Da Trắng. Đôi khi có thể chỉ là sự ngộ nhận, hoặc có thể là hành vi cố ý của người Da Trắng hay Cảnh sát (Da Trắng hay Da Đen) song người Da Đen liền cảm thấy mình như bị kỳ thị, xâm phạm… nên họ đã tụ tập lại đi đập phá những cửa hàng, siêu thị, lật đổ hay đốt cháy những xe hơi bên vệ đường, rồi sau đó họ bắt đầu hôi đồ và cướp phá những siêu thị!
Nói chung, bất kỳ quốc gia nào cho nhập tịch những dân Da Đen, Da Màu… thì thường gặp cảnh tương tự như trên. Song hiện nay, một số quốc gia Tây phương, Mỹ và đồng minh đang rất lo ngại vì những dân Da Đen luôn luôn ái mộ tổ chức Taliban, Al Qaeda và nay là Nhà Nước tự xưng Hồi giáo IS. Do vậy, chúng thường trốn sang Pakistan, Afghanistan, Irak và Libya… để học du kích chiến và chiến thuật khủng bố vài ba tháng, rồi trở về nơi cũ để tìm cách phá hoại và khủng bố!
Mới đây Nữ (cựu?) Thủ Tướng Úc là Julia Gillard đã tuyên bố thẳng thừng với bất kỳ công dân nào của bất kỳ quốc gia nào lại có ý đồ phá hoại nước Úc: “If YOU aren’t happy here then LEAVE. We didn’t force YOU to come here. YOU asked to be here. So accept the country YOU accepted!” (Nếu ở đây BẠN không cảm thấy hạnh phúc thì hãy RỜI ĐI. Chúng tôi không buộc BẠN phải đến đây. BẠN xin phép được ngụ nơi đây. Vậy, hãy chấp nhận quốc gia này mà BẠN đã chấp thuận!) Bà Thủ tướng Úc đã nhìn xa trông rộng vì đã biết lo xa giống như cổ nhân thường nói: “Nhân vô viễn lự, tất cận ưu.” (Người không biết nhìn xa trông rộng, tất sẽ gặp nhiều phiền hà.) Một học giả Mỹ (mà tôi quên tên) đã sống trên 20 năm ở Ả Rập Xê Út đã tuyên bố rằng: “Văn hóa Hồi giáo không thể nào hòa đồng với văn hóa Tây phương, nhất là với Thiên Chúa giáo vì chính Kinh Quran đã từng khuyến cáo tín đồ phải sát hại bọn ngoại đạo mới có thể lên được thiên đường.” Do vậy, những giải pháp mà những quốc gia Tây phương và Mỹ cho nhập cư và nhập tịch dân Phi châu (phần đông theo Hồi giáo) và Trung Đông đều rất nguy hiểm: trong tương lai chúng sẽ khủng bố, đánh bom tự sát… rồi có thể lập chính phủ ly khai ngay trên đất nước họ nhập cư… Báo chí đã loan nhiều tin tức khủng bố kinh hoàng trên đất nước Mỹ, Úc, Pháp, Anh, Đức, Ý, Tây Ban Nha, Indonesia… Đầu tháng Giêng năm 2015 có 2 tên khủng bố Da Đen (đều quốc tịch Pháp) đã xông vào tòa soạn báo Charlie Hebdo tại Paris để sát hại hàng chục ký giả vì đã đăng hình biếm họa nhà Tiên Tri Hồi giáo… Đây là vụ sát hại thứ nhì còn vụ thứ nhất (tuy không nghiêm trọng) cũng đã xảy ra trên đất nước Bỉ hay Hà Lan vài năm trước đó. Đó là lý do Nữ Thủ tướng Úc đã phát biểu câu trên để khước từ những sự di dân (hợp pháp và bất hợp pháp) của dân Hồi giáo vào Úc để đề phòng hậu hoạn.

Bên Mỹ có hàng triệu người Da Đen nên thường xảy ra những vụ xô xát, biểu tình của người Da Đen và Da Màu mỗi khi Cảnh sát Mỹ vô tình bắn (chết hay trọng thương) một người Da Đen bị nghi sử dụng vũ khí hay đang cướp phá tại hiện trường. Kết quả là thân nhân của nghi phạm đi biểu tình sách động họ hàng và bạn bè, để cuối cùng tất cả đám Da Đen, Da Màu… trên toàn nước Mỹ hay trên khắp thế giới biểu tình rầm rộ đòi Chính phủ phải cách chức và phạt tù Cảnh sát Mỹ đã mắc sai lầm. Chuyện này thường xảy ra như cơm bữa ở bên Mỹ. Tình hình bên Pháp cũng không khá hơn vì Chính phủ Pháp đã cho nhập cư và nhập tịch gần 1 triệu người Algeria, Maroc… vốn có tính lười biếng, hay sinh sự, thích nhậu nhẹt và chích choác, trộm cướp, mãi dâm, xì ke… Tình hình bên Anh cũng thế luôn vì cũng có cả trăm ngàn người Phi châu có quốc tịch Anh. Bên Đức thì lại khổ vì nạn dân Thổ Nhĩ Kỳ có quốc tịch Đức: tuy không tồi tệ như dân Da Đen, nhưng lại gây những tệ nạn xã hội làm đau đầu dân sở tại và Cảnh sát. Mấy năm trước con trai tôi được học bổng theo học ngành Khách sạn bên Đức đã kể những chuyện khó tin về bọn Thổ này. Khi thấy con tôi nhìn chăm chú một hệ thống âm thanh bày trong tiệm thì một thanh niên da ngăm đen (mà sau này con tôi mới biết đó là kiều dân Thổ có quốc tịch Đức) đến gần ngỏ ý muốn bán hệ thống âm thanh trên với giá nửa tiền. Con tôi thoái thác vì nghĩ mình đang là du học sinh nên không muốn dính đến chuyện phi pháp. Sau đó, con tôi hỏi bạn bè trong lớp thì được biết rằng bọn Thổ rất thiện nghệ chuyện trèo tường khoét vách và chôm đồ trong những siêu thị. Nếu đồng ý giá cả thì một vài ngày sau món hàng trong cửa tiệm cũng biến luôn!

Sau đây là một số thứ tự xếp hạng để tiện tham khảo: Mỹ (21), Costa Rica (22), Nhật (25), Kenya (26), Israel (37), Hàn (47), Brazil (49), Thái Lan (53), Malaysia (58), Mexico (66), Ấn Độ (81), Kuwait (86), Ả Rập Xê Út (87), Nga (95), Oman (100), Lào (104), Pakistan (106), Trung Cộng (107), Qatar (110), Algeria (111), Cambodia (112), Philippines (114), Venezuela (117), Indonesia (119)… Một số quốc gia Trung Đông, tuy là đại gia xuất khẩu dầu khí như Kuwait có thứ hạng thấp vì chính sách độc tài, độc đảng và kỳ thị nữ giới. Mỹ đứng hạng 21 vì tình hình bất ổn trong nước: dân Da Đen hay biểu tình chống phá, thường xuyên bị khủng bố. Nga xếp hạng 95 vì ít đóng góp cho LHQ và chiếm bán đảo Crum (Crimea) gây cảnh nội chiến tại Ukraina. Trung Cộng xếp hạng 107 vì phát tán những thực phẩm độc hại trên toàn cầu, chiếm biển đảo của Việt Nam, lấn chiếm biên giới của Ấn Độ… Trung Cộng thì khỏi nói vì tất cả những gì bẩn thỉu mất vệ sinh (600 trong tổng số 1000 sông ngòi bên Tàu bị ô nhiễm trầm trọng, mấy thành phố lớn tràn ngập bụi bặm và khói thải từ những xưởng máy), tham lam và ích kỷ (những nhà vệ sinh trong những khách sạn, nhà hàng không còn để giấy vệ sinh nữa vì cứ để ra là bị chôm hết, do vậy, ở ngay cửa nhà vệ sinh thường có nhân viên đứng túc trực trao giấy vệ sinh cho những ai có nhu cầu), đồ ăn độc hại (YouTube quay cảnh người dân cạnh nhà hàng mở nắp cống thành phố Bắc Kinh để múc vài chục xô mỡ đục ngầu rồi đem vào xưởng để chế lại thành mỡ đem đi bán cho những nhà hàng khác), chai đá trước cảnh tượng người bị nạn (YouTube quay cảnh một bé gái bị bỏ rơi trên đường rầm rập xe cộ trong khi người đi đường đều thờ ơ), thản nhiên tàn sát những người biểu tình (Giang Trạch Dân ra lệnh cho quân đội lái chiến xa cán chết hàng trăm sinh viên và học viên Pháp Luân Công biểu tình trên quảng trường Thiên An Môn năm 1999 đòi dẹp bỏ Đảng CS để chọn đa đảng), xuất khẩu những thực phẩm độc hại mà báo chí Mỹ và Liên Minh châu Âu đã thường xuyên tố cáo sách lược đầu độc dân chúng. (Trong cuốn Death by China, Tiến sĩ Peter Navarro đã tố cáo hành động gian ác của Trung Cộng khi sản xuất và bán hàng ra khắp thế giới: thuốc tây giả, nước tương làm bằng tóc nhiễm hóa chất gây ung thư, trà tàu trộn arsenic và bột chì, đồ chơi trẻ nít trộn lẫn hóa chất độc hại…). Tóm lại, Tiến sĩ Navarro đã vạch mặt những hành động ma giảo của Trung Cộng: trộn hóa chất độc hại vào thực phẩm, đồ chơi… để bán đi trên toàn thế giới; cạnh tranh bất chính; tìm cách cướp công ăn việc làm của nhiều quốc gia, thực thi những hoạt động gián điệp; âm mưu chiếm tài nguyên thiên nhiên của những lân quốc; tìm cách chiếm đoạt nhiều thuộc địa bằng mặt trận kinh tế; đánh cắp bí mật quốc phòng của nhiều quốc gia và tăng đầu tư vào quân đội để đe dọa an ninh toàn cầu cũng như để để trấn áp dân trong nước.
Việt Nam là một nhược tiểu quốc nằm sát một đại cường quốc từ ngàn xưa tới nay luôn luôn có dã tâm bành trướng và xâm lược, do vậy, không thoát khỏi nanh vuốt đó. Những triều đại Đinh, Ngô, Trần, Lê, Nguyễn… dù đánh thắng giặc Tàu, song vẫn phải cử sứ giả sang xin thần phục và triều cống Bắc phương hòng thoát nạn binh đao, do vậy, vua chúa chỉ dám xưng “vương” mà không hề xưng “đế!” Tục ngữ có câu: “Ở bầu thì tròn, ở ống thì dài,” hoặc câu “Gần mực thì đen, gần đèn thì rạng.” Đồng thời Hiền triết Socrate cũng nói một câu tương tự: “Dis moi ce qui tu hantes, je te dis qui tu es.” Tôi xin tạm dịch như sau: “Hãy cho tôi biết bạn chơi với ai thì tôi biết tính nết của bạn.” Vì trong mấy ngàn năm đã sống cạnh lân quốc lưu manh và ma giáo nên bây giờ chúng ta cũng tiêm nhiễm những thói hư tật xấu của nước bạn như: nói chuyện ồn ào (chỉ vài ba người gặp nhau cũng huyên náo như cái chợ), không có tinh thần đoàn kết (cứ vài ba người gặp nhau là sinh sự, công kích nhau vì ai cũng coi mình là rốn của vũ trụ, điển hình như đồng bào hải ngoại không đồng tâm hiệp lực, rất khác với dân tị nạn Cuba bên Mỹ), bợ đỡ nhà cầm quyền làm mất nhân phẩm (nhiều tác phẩm thi ca và văn học đã tỏ thái độ nâng bi trơ tráo), vênh váo (thái độ của nam nữ diễn viên, ca sĩ), cướp của giết người rất tàn bạo (tên Nguyễn Văn Luyến 17 tuổi ở Bắc Giang đã giết toàn gia đình chủ tiệm vàng để đoạt 50 cây vàng song chỉ bị phạt tù 20 năm vì bị can còn vị thành niên; chuyện này đã thành tiền đề cho bọn tội phạm vị thành niên sẵn sàng cướp của giết người mà không sợ bị tử hình), ăn uống bất lịch sự không lưu ý tới người khác (nhà hàng Buffet bên Thái Lan đã dán cáo thị cảnh cáo thực khách nếu nếu bỏ phí món ăn trong khay sẽ bị phạt tiền), không chịu xếp hàng chờ đợi (trong siêu thị hay nơi công cộng), thói ăn cắp vặt, chôm đồ (siêu thị Nhật Bản ghi những cáo thị đề phòng người Việt trộm đồ; trộm thiết bị trong công sở; cắt trộm đường dây cao thế và lấy trộm bình ổn áp làm hư hại lưới điện quốc gia), thích đạo văn (tức thuổng ý và lời của bậc tiền bối rồi nhận là mình sáng tác), khôn vặt (trốn tránh quân dịch dù biết đất nước đang lâm nguy, tìm cách trốn thuế, khai man thuế), giấu giếm những điều có lợi cho mình (không công bố những học bổng đi du học ngoại quốc mà chỉ cho con cháu biết, nếu phải công bố thì đợi gần khi hết hạn mới cho báo chí biết), không tương trợ (phớt lờ những người bị nạn ngoài đường, tài xế khuyên nhau nếu lỡ gây thương tích cho người đi đường thì nên quay xe lại cán cho chết hẳn để bồi thường được nhẹ hơn), thích hứa lèo và thất hứa với cử tri (nữ Nghị viên Janet Nguyễn ở San José đã phản bội cử tri Việt kiều khiến cộng đồng người Việt biểu tình phản đối rầm rộ), úp hụi, quịt nợ (nước hoa Thanh Hương, Nguyễn Văn Mười Hai tại Saigon năm 1985), biển thủ công quỹ (Nguyễn Đức Kiên), tham ô hối lộ (vụ ODA, in tiền Polymer tại Úc), sang đoạt tiền ngân hàng rồi bỏ trốn (vụ Nguyễn Huyền Như), đem con bỏ chợ (tuyển dụng lao động đi nước ngoài rồi lừa đưa tới làm việc ở nơi xứ người thiếu tiện nghi để rồi còn bị đánh đập, bỏ đói, hãm hiếp), dụ dỗ và bắt cóc con gái đi làm điếm ở Tàu, Mên, làm nhái đồ ngoại, chế biến đồ ăn mất vệ sinh và độc hại… Tất cả những chuyện trên đều được báo chí đăng tải, song tình hình vẫn không cải thiện vì “thượng bất chính, hạ tắc loạn” (luật pháp không công minh thì bọn thuộc hạ tất làm loạn).
Tóm lại, 7 tiêu chí của LHQ chỉ đặt trọng tâm vào yếu tố nhân bản và nhân văn mà không đếm xỉa tới chiến thắng hay sức mạnh quân sự. Việt Nam đã từng tự hào đã từng thắng cả 3 Đế quốc sừng sỏ (Nhật, Pháp và Mỹ) song lại nổi danh vì hành động “Cái Bang” (xin viện trợ từ nhiều quốc gia và quỹ ODA) nên LHQ đã khinh thường mà xếp hạng gần áp chót 124/125; Staline đã từng bị cáo buộc sát hại 30 triệu người và Nga hiện thời đã chiếm bán đảo Crimea, gây nội chiến tại Ukraina, do vậy mới đứng thứ 95; còn Mao Trạch Đông cũng đã bị cáo buộc sát hại 60 triệu người và với chính sách ma giáo độc đảng, song vì là cường quốc thứ hai về kinh tế nên LHQ đã nể sợ không dám vuốt râu hùm nên đành gán cho hạng 107.

Ghi Chú

  1. Ireland (Ái Nhĩ Lan)
    Xưa kia quốc đảo Ireland nằm trong Vương quốc Anh, nhưng sau này đã tách ra khỏi Anh và phân chia làm 2 quốc gia: Cộng Hòa Ái Nhĩ Lan (Repulic of Ireland) chiếm 5/6 diện tích đất nước với số dân 4.6 triệu người và Bắc Ái Nhĩ Lan (Northern Ireland) chiếm 1/6 diện tích còn lại với số dân 1.8 triệu người vẫn còn nằm trong Vương quốc Anh (giống như Scotland và xứ Wales). Diện tích của đảo quốc là 32.595 km2, tuy hai thể chế khác nhau, nhưng chung một đường biên giới và đều nằm trong Cộng Đồng Chung Âu châu. Ireland được coi là một trong những quốc gia thịnh vượng nhất toàn cầu vì có GDP cao nhất và đứng thứ 7 trong những quốc gia phát triển nhất thế giới (theo Chỉ số Phát triển của LHQ), ngoài ra, còn được nằm trong nhóm 10 thị trường đầu tư kỹ thuật sạch theo Chỉ số Kinh tế Xanh Toàn cầu năm 2014 (2014 Global Green Economy Index) vì quốc gia này đã sử dụng nguồn năng lượng tái sinh (renewable energy) tức là đã tận dụng nguồn năng lượng gió và nước từ năm 2004 để cung cấp điện chạy máy và điện sử dụng cho toàn dân. Tuy chỉ là một quốc gia nhỏ bé (diện tích chỉ bằng 1/10 của Việt Nam và dân số chỉ bằng 1/15 so với nước ta), song Ireland đã từng có 4 nhà văn được giải thưởng Nobel về văn học: William Butler Yeats (1923), George Bernard Shaw (1925), Samuel Beckett (1969) và Seamus Heaney (1995). Nhưng kiệt xuất nhất lại là đại văn hào James Joyce (tuy không được giải thưởng Nobel) với trường thiên tiểu thuyết Ulysses đã từng làm sửng sốt toàn thể văn giới quốc tế vì từ xưa tới nay chưa ai sánh kịp và có thể trong tương lai cũng khó có văn gia nào vượt qua: kỹ thuật viết lách đã đi trước thời đại vài chục năm, điển hình như ở Mỹ là William Faulker (giải thưởng Nobel văn học) và ở Anh là Virginia Woolf đã từng áp dụng kỹ thuật của Ông; hơn thế nữa, trong tác phẩm này Ông đã dùng “cách chơi chữ” (như thể lối “nói lái” của chúng ta, những kiểu riddle, đảo lộn từ trong một chữ…) cũng như đã dùng tới 17 ngôn ngữ mà sau này Thi sĩ kỳ tài Bùi Giáng đã bắt chước trong dịch phẩm Nhà Sư Vướng Lụy (Đoạn hồng linh nhạn ký) tức The Lone Swan (nguyên tác của Đại sư Tô Mạn Thù tức Su Man Shu 1833-1918). Trong khi dịch, Ông đã viết vừa Việt vừa Hán (chữ Nho được phiên âm theo âm Hán Việt) lại thêm cả Pháp, Anh, Đức, Tây Ban Nha…; ngoài ra, khi thì dùng văn xuôi, khi thì dùng văn vần (thường là thể thơ lục bát), khi thì trích cả một câu trong ca khúc Mùa Thu Chết của Phạm Duy, khi là một vài bài thơ của Byron, Gerard de Nerval, Appollinaire, Goethe, Heinrich Heine, Emily Bronte, Beaudelaire, Virgil… Bùi Giáng cũng dùng cách “nói lái” và cũng “chơi chữ” trong khi biên dịch. Dịch phẩm này đã được nhà xuất bản Võ Tánh in lần đầu năm 1969 tại Saigon và nay được sửa chữa và tái bản do nhà xuất bản Văn Nghệ ấn hành năm 2002 tại Tp. HCM.
    Ngoài ra, bộ môn túc cầu cũng luôn luôn đứng vào hạng khá trên thế giới: cứ mỗi kỳ World Cup thì Ireland vẫn lọt vào trong nhóm 32 đội thi đấu vòng loại.
    Ireland chủ trương thuần khiết dân tộc, tức là không chấp nhận người ngoại quốc nhập tịch, do vậy, gần như không có Thuyền nhân Việt Nam tại nước này. Những du học sinh hay những người ngoại quốc làm việc tại xứ sở này, nếu sinh con cái ngay tại nơi đây thì con cái họ cũng không được phép mang quốc tịch Ireland. Trái với luật của Mỹ: bất kỳ nữ du khách ngoại quốc đẻ con ngay trên phi cơ hay tàu thủy trực chỉ vào Mỹ thì lập tức bé sơ sinh đó mang quốc tịch Hoa Kỳ. Chính vì thế mà đất nước này chỉ toàn người Ireland nên họ dễ hòa đồng và thông cảm với nhau, do vậy, đất nước của họ mới xinh đẹp, sạch sẽ, không ô nhiễm môi trường, dân chúng hiền hòa và hiếu khách, không trộm cướp… song mức sinh hoạt khá cao và đắt đỏ đối với du khách Việt Nam.

  2. Trung Cộng
    Người Tàu (vua chúa và tướng quân) khi xưa vốn ngu muội và hiếu sát, dù Khổng giáo (với Khổng Tử và Mạnh Tử) ra sức xiển dương “tam cương ngũ thường” cũng như “nhân, nghĩa, lễ, trí và tín,” song dân chúng cũng không giảm tính man di; đặc biệt là giới tướng lãnh vì họ chủ trương “tận trung báo quốc” nên sẵn sàng giết kẻ trái ý. Lịch sử đã cho thấy Bàng Quyên, Ngô Khởi, Bạch Khởi… đã tàn sát hàng triệu địch quân trong thời Đông Chu Liệt Quốc. Những bậc thức giả có tinh thần nhân văn, nhân bản cũng như có đức hiếu sinh… như Khổng Tử, Mạnh Tử (chủ trương nhập thế), Mặc Địch (chủ trương thuyết Kiêm Ái)… chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay; do vậy, tàn ác và ngu muội luôn luôn trấn ngự tính thiện lương và tri thức. Phải chăng vì thế mới xuất hiện Lão Tử và Trang Tử muốn dùng học thuyết Vô Vi (chủ trương xuất thế) để giúp mọi người dễ xa lánh cõi đời. Lịch sử đã chứng minh rằng người Tàu rất hiếu sát (thí dụ như Bạch Khởi sát hại gần 400.000 tù binh thời Chiến Quốc để đề phòng hậu hoạn). Trong cuốn “Phong Nhũ Phì Đồn” (Báu Vật Của Đời), tác giả Mặc Ngôn (giải thưởng Nobel văn học năm 2012) đã thuật rằng trong cuộc chiến Quốc Cộng thì đầu tiên phe Tưởng Giới Thạch cầm tù được 1 sư đoàn Hồng quân, nhưng chỉ giết vài chục sĩ quan chỉ huy và tha mạng tất cả lính tráng; song vài ba năm sau, phe Hồng quân thắng thế và bắt được 1 sư đoàn địch quân, nhưng lần này cả sư đoàn tù binh đều bị bắn bỏ hết. Người ta đã ước tính rằng trong thuở sinh thời Mao Ze Dong đã sát hại 60 triệu người Tàu: trả thù phe Tưởng Giới Thạch bị thua trận, cuộc chiến chống Phát Xít Nhật, Vạn Lý Trường Chinh, cải cách ruộng đất, Công xã Nhân dân, Bước Nhảy Vọt, Cách mạng Văn hóa, Đấu tố, Trăm nhà lên tiếng (Bách gia tề minh), Hồng Vệ Binh… Trong đó đáng kể nhất là vụ sát hại hai “công thần.” Thủ tướng Chu Ân Lai (khi bị nghi là chống đối Giang Thanh), đã bị giam lỏng, dù đang bị bệnh lao nặng song vẫn không được điều trị đến nỗi phải chết vì bệnh. Tướng Lâm Bưu (khi bị nghi phản Đảng) cũng được Mao Chủ tịch mời tới hội họp, khi tan cuộc họp thì cả hai vợ chồng leo lên xe ngồi và chiếc xe bị nổ tung cao lên hàng chục thước khiến hai vợ chồng và tài xế chết banh xác.
    Năm 1999 Tổng Bí Thư Đảng CS Giang Trạch Dân và bè lũ đã ra lệnh cho quân đội dùng chiến xa cán chết hàng ngàn người biểu tình vì hàng trăm ngàn sinh viên và học viên Pháp Luân Công đòi Đa đảng tự do. Sau đó những học viên Pháp Luân Công trên Hoa lục và toàn cầu đã đi thu gom chữ ký để kiện Giang Trạch Dân và bè lũ về tội sát hại những người theo Pháp Luân Công trước Tòa Án Quốc Tế La Haye. Trong tháng 1 năm 2004, tại 12 quốc gia đã có 16 vụ án tố cáo Giang Trạch Dân và bè lũ liên hệ đến sự đàn áp vì những cáo buộc tra tấn, tội ác đối với nhân loại và sát hại chủng tộc. Theo Wikipedia, “Ngày 18/11/2009 Tòa Án Tây Ban Nha đã truy tố 5 quan chức cấp cao của Đảng Cộng sản Trung quốc vì vai trò của họ trong tội ác tra tấn và diệt chủng chống lại các học viên Pháp Luân Công….” Các bị cáo là: Giang Trạch Dân, La Cán, Bạc Hy Lai, Giả Khánh Lâm và Ngô Quan Chính phải đối mặt với sự dẫn độ nếu họ đi tới một đất nước có hiệp ước dẫn độ với Tây Ban Nha, và còn bị 20 năm tù giam vì tội cố sát.
    P. Kim Long
    E-mail: pklong9@gmail.com
    Saigon, 2015

Old School’s Names

Hồ Ngọc-Cẩn và Lê Văn-Duyệt

Từ: dhth
Gởi: unclevinh
Đăng: Thứ Hai, 06 – 08 – 2007 11:10pm
Tiêu đề: Xin phép
Thưa anh Thái-Vinh,
Slideshow anh vừa post quá đẹp, xin anh cho phép dhth mang về nhà khoe với các bạn?
Cám ơn anh nhiều.
dhth

Từ: unclevinh
Gởi: dhth
Đăng: Thứ Ba, 07 – 08 – 2007 3:40am
Tiêu đề: Cho phép
Vui vẻ đồng ý cho phép chị dùng tất cả các bài uncleVinh đã đăng trong Diễn Đàn KSCN vì:
Lê Văn-Duyệt là trường cũ của hai cô bạn Loan và Phụng trong truyện “Huy Hiệu Kỹ Sư Công Nghệ” nên lúc nào em cũng có rất nhiều cảm tình với trường Lê Văn-Duyệt.
Kỳ nầy về VN, em sẽ tìm đến thăm trường Lê Văn-Duyệt. Nhờ chị chỉ đường gíùm?

Từ: dhth
Gởi: unclevinh
Đăng: Thứ Ba, 07 – 08 – 2007 6:02am
Tiêu đề: Re: Cho phép
Thái-Vinh mến,
Hiện nay trường đã mất tên LVD (cũng giống như KSCN vậy). Bây giờ tên là trường Võ thị Sáu hic hic… Trường lúc trước nằm trên đường LVD, bên hông Lăng Ông. Bây giờ không biết con đường này tên gì nữa nhưng chắc chắn không còn là “con đường mang tên Ông” nữa rồi.

Từ: unclevinh
Gởi: dhth
Đăng: Thứ Tư, 08 – 08 – 2007 5:42am
Tiêu đề: Hồ Ngọc-Cẩn & Lê Văn-Duyệt
Trước kia mấy ngôi trường tuy danh tiếng, nhưng ở ngọai ô Sài Gòn, em không quan tâm đến. Đến lúc quen hai cô bạn học Lê Văn-Duyệt thì đã gần mất Miền Nam. Cái gì mất rồi mình mới thấy tiếc. Nhất định em sẽ về ngó ngôi trường đó một lần dù rằng Loan và Phụng đã lấy chồng và không còn gặp nhau trên đời nầy nữa.
Mà Võ Thị sáu chắc hẳn là một nữ danh tướng của Bà Trưng hay Bà Triệu mới dám thay thế tên của Tả Tướng Quân Lê Văn-Duyệt, hả chị?

Từ: dhth
Gởi: unclevinh
Đăng: Thứ Ba, 07 – 08 – 2007 4:50pm
Tiêu đề: Re: Võ Thị Sáu
Thái-Vinh ơi, rất tiếc là không phải vậy. Hình như bà VTS là nữ cán bộ CS, có thể là một nhân vật do trí tưởng tượng của đảng đặt ra (giống như nhân vật Nguyễn văn Trỗi vậy).
Thái-Vinh có biết cô Loan và cô Phụng học LVD năm nào không? Nhưng mà chắc Thái-Vinh cũng không muốn tìm gặp nữa; để cho người ta yên bề gia thất?

Từ: unclevinh
Gởi: dhth
Đăng: Thứ Tư, 08 – 08 – 2007 5:42am
Tiêu đề: Hồ Ngọc-Cẩn & Lê Văn-Duyệt
Chị DHTH thân mến,
Em nghe loáng thoáng mẹ Loan nói với các bà bạn trên chuyến xe từ Đà-Lạt xuống Phan Rang, rồi trên chuyến đò từ Phan Rang vào Bà Rịa rằng Loan tuổi con Trâu. Lúc mới nghe tuổi nàng thuộc hàng tiền bối, em rất mừng vì nghĩ mình theo đúng bước chân của bố. Chừng về nhà kể lại cho bố nghe, ổng mắng: “Mày ngu quá, lấy vợ già mai mốt chán nhanh sẽ sanh tật bậy bạ như tao!”
Nhưng lúc đó em đang đến hồi tẩu hỏa nhập ma nào thèm nghe lời khuyên ông cụ. Không ngờ giải phóng vào chữa ngay được căn bịnh đó!
À mà còn trường Hồ Ngọc-Cẩn nằm có gần trường Lê Văn-Duyệt không vậy chị? Tại sao người ta cứ ghép Hồ Ngọc-Cẩn với Lê Văn-Duyệt? Em đồng ý với mấy ảnh là Hồ Ngọc-Cẩn với Võ Thị Sáu nghe có vẻ lãng mạn hơn Hồ Ngọc-Cẩn và Lê Văn-Duyệt.

Từ: dhth
Gởi: unclevinh
Đăng: Thứ Tư, 08 – 08 – 2007 9:17pm
Tiêu đề: Re: Hồ Ngọc-Cẩn & Lê Văn-Duyệt
Hahaha Thái-Vinh à, HNC ghép với LVD nghe cũng…được lắm đấy chứ! Bộ Thái-Vinh quên là ngài Tả Quân LVD bị mang tiếng là “gay” hay sao? Còn HNC mà đi đôi với mụ VTS vô danh tiểu tốt, thì chắc ổng phải đội mồ đứng dậy.
Nếu TVinh có hình thì gởi cho xem với, à hay là đưa lên Diễn Đàn càng hay hơn?

Từ: unclevinh
Gởi: dhth
Đăng: Thứ Năm, 07 – 09 – 2007 3:26am
Tiêu đề: Yên bề gia thất
Chị DHTH ơi,
Hồi em mới “yên bề gia thất”, một hôm có người gọi điện thoại vô sở làm. Vừa nghe giọng đàn bà miền Bắc là em đã ghét:
– Ai đó? Có quen với tui không?
Bên kia có tiếng cười rúc rích:
– Bạn cũ của anh đây!
Em càng bực, nên đổ quạu:
– Bạn cũ của tui toàn là đàn ông không hà! Nếu là đàn bà, thì phải là bồ cũ chớ cái gì là bạn cũ? Nhưng mà tui đã lấy vợ rồi, còn thích tui nữa không?
Bên kia im lặng một hồi, rồi nghe có tiếng khóc rấm rứt…
Buổi chiều về nhà, vợ vui vẻ hỏi:
– Có bà nào gọi anh. Em cho số điện thoại ở sở làm, bà ấy có gọi vào không?
Em vẫn còn bâng khuâng, lắc đầu:
– Không biết cô nào gọi vào tự xưng là bạn cũ của anh? Nhưng cả đời anh không có bạn gái mà!

What is love?

Cai đàm giữa Lâm Học và Cậu Ba:
(Skype Talk, ngày 4 tháng 7, 2008)

lamvn74: YÊU LÀ GÌ HẢ MẸ?
unclevinh: Sao con hỏi mẹ con mà câu hỏi lại chạy qua bên cậu thế nầy? Thôi để cậu cố vấn một tí nha! Yêu là chết đấy con ạ!
lamvn74: CON THẤY YÊU LÀ KHỔ NHIỀU HƠN!
unclevinh: Trong mục Tiếu Lâm Văng Tục, cậu có chuyện Hôn Là Chết. Thì Yêu Là Chết cũng như vậy đó. Mà con đã yêu chưa?
lamvn74: Con chưa yêu Cậu Ba ơi!
unclevinh: Nếu chưa yêu thì khoan yêu, nếu yêu rồi thì khoan lấy, nếu lấy rồi thì khoan đẻ. Đó là chính sách 3 khoan của Bác dạy.
lamvn74: khà khà…
unclevinh: Sao con không hỏi mẹ con vì mẹ con là người biết yêu như thế nào; còn cậu bây giờ già rồi thấy yêu mệt quá!
lamvn74: Mẹ con nói hồi nào tới giờ mẹ không biết yêu!
unclevinh: Tức là đang yêu đó!
lamvn74: Sao kỳ vậy cậu?
unclevinh: Có gì đâu! Hồi lấy chồng, mẹ con bị Bà Ngoại ép nên đâu có biết yêu là gì, mới hiểu rõ yêu là thế nào. Mà hình cô nào kia con lấy làm hình Avatar đẹp quá vậy?
lamvn74: Hoa Hậu Hoàn Vũ Việt Nam Nguyễn Thùy Lâm đó cậu. Cậu có theo dõi chương trình này không? Đang tổ chức ở Vinpearl Land -Nha Trang đấy.
unclevinh: Hôm nào mới chung kết vậy?
lamvn74: Con không nhớ nữa; chắc là 13/07.
unclevinh: VN có nhắm đoạt được hoa hậu hoàn vũ không?
lamvn74: Chắc là hơi khó vì nhược điểm của người Vietnam là quá lùn!
unclevinh: Trong tình yêu lùn rất lợi hại!
lamvn74: Sao vậy cậu?
unclevinh: Tại vì có ai yêu đứng bao giờ đâu?
lamvn74: hi hi…
unclevinh: Thuỳ Lâm nầy người miền Bắc hay Nam?
lamvn74: Miền Nam cậu ơi.
unclevinh: Nam thì được rồi. Cậu không ưa con gái Bắc.
lamvn74: Con thấy miền Bắc cũng đẹp dễ thương lắm mà?
unclevinh: Gái Bắc đẹp chớ; nhưng nếu thắng giải thì mấy ảnh ngoài đó lại càng kiêu ngạo.
lamvn74: hi hi…
unclevinh: Con thử yêu một cô gái Bắc coi nào?
lamvn74: Yêu mà thử sao cậu? Con yêu thiệt không hà.
unclevinh: Giống đi mua quần áo, không thử sao vừa hả con?
lamvn74: Yêu thử sau này khổ cho cả hai làm sao cậu?
unclevinh: Yêu mà khổ thì yêu là chết đó con! Mua cái quần mặc không vừa mà vẫn mặc thì đúng là khổ rồi! Phải thử, nghe chưa?
lamvn74: Dạ.
unclevinh: Thôi cậu chỉ khuyên sơ như thế. Cậu phải đi ngủ sớm đề mai còn đưa mợ đi nghỉ hè ở Seattle một tuần. Chúc con yêu ít sướng ít, yêu nhiều sướng nhiều nghen!
lamvn74: Cám ơn cậu. Chúc cậu mợ đi chơi vui vẻ.
unclevinh: Con cũng vậy nha?

A Birthday Gift

Món quà sinh nhật
Thái-Vinh

Ở hãng làm, Barbara thường ăn trưa vội vàng, rồi xin phép ra sân hút thuốc lá. Tôi không thích mùi thuốc lá vì nó gợi tôi nhớ nguyên nhân ung thư phổi do thuốc lá gây ra cái chết của ba tôi. Tôi không biết nên khuyên thế nào cho Barbara bỏ được thuốc lá để giữ hai buồng phổi trong sạch. Barbara là bà mẹ nghèo, một mình vất vả nuôi hai đứa con. Hôm đi Caye Caulker trở về, tôi kể cho Barbara nghe đời sống tà tà ở đảo không cần xe cộ; dân chúng chỉ đi bộ hay cỡi xe đạp. Tôi khen:
– Chẳng những không bị hít mùi khói xăng, mà còn không bị vướng mùi thuốc lá nữa!
Barbara lộ vẻ buồn:
– Vậy là em không ở đảo đó được rồi!
– Ai sao ta vậy; tại sao cô lại không?
Tôi nói tiếp:
– Mỗi người như một cỗ xe tự lái chạy trên một quãng đường dài nhất định là cùng đến một chỗ đích. Ví dụ quãng đường đó bình thường phải đi mất một trăm năm; nhưng nếu chạy nhanh thì thời gian đến đích càng ngắn, phải không?
Thấy Barbara cúi đầu trầm tư, từ đó tôi không nói gì về chuyện thuốc lá nữa. Một hôm nghe phong phanh sắp đến sinh nhật của tôi, Barbara nói:
– Em sẽ tặng anh một món quà sinh nhật.
Tôi nói đùa:
– Cô đừng tặng quà mong cho tôi chết sớm vì tôi không quen mừng sinh nhật của chính tôi bao giờ. Năm đầu tiên ở Mỹ, sau buổi lễ Chúa Nhật, cả hội viên nhà thờ United Methodist kéo xuống phòng sinh hoạt hát mừng sinh nhật, bắt tôi cắt bánh, và thổi nến làm tôi bật khóc khiến mọi người ngạc nhiên. Tôi quẹt nước mắt ấp úng nói, “Người Á Đông chúng tôi quan tâm ngày cúng giỗ hơn ngày ra đời!”
Barbara cười hì hì:
– Nhưng em đã có quà cho anh rồi.
Buổi chiều hôm đó, món quà sinh nhật duy nhất tặng tôi trong đời kéo cày ở các hãng trên đất Mỹ là một chiếc xe đồ chơi của trẻ em. Barbara làm tôi cảm động muốn khóc:
– Em không bao giờ quên câu chuyện anh kể “Mỗi người như một cỗ xe…”
MonQuaSinhNhat