Chiếc võng quan tài
Thái-Vinh
Xóm Thiện Trường nằm ven chân núi Hòn Vồ, ngó ra cánh đồng lúa bát ngát. Xóm chỉ có ba mươi sáu gia đình, nhưng hai dòng họ lớn nhất trong xóm đã cung cấp cho cả xã Phước An bốn ông xã trưởng. Họ Đỗ có anh em ông Xã Cựu và Xã Quyền; còn họ Nguyễn có anh em ông Xã Quý và Xã Dư. Thân phụ của ông Xã Cựu và Xã Quyền vẫn còn tại thế và từng giữ chức Hương Bộ trong làng, nên họ Đỗ được họ Nguyễn tôn kính vào hàng trưởng bối. Ông Hương Bộ thường mặc bộ đồ trắng đẹp như tiên; mỗi chiều ông dạo lên xóm trên, rồi trở xuống xóm dưới làm ra vẻ tập thể dục mà kỳ thật là kiểm soát các đám ruộng lúa. Thấy thằng bé nào lơ đễnh thả bò ăn lộn một cộng lúa nhà ông, ông dịu dàng gọi, “Cháu lại đây cho ông bảo?” Đứa nào chưa biết tính ông, lễ phép chạy lại thì bất ngờ từ trong ống tay áo của ông vụt ra ngọn roi như chớp xẹt xuống đầu! Năm ông Hương Bộ bước vào tuổi bát tuần (80 tuổi), gia đình chiều ý mừng tuổi thượng thọ cho ông một cỗ quan tài thật đẹp. Nhưng chờ đến tuổi đại thọ (90 tuổi) vẫn chưa thấy thần chết đến rước, ông cột cái hòm làm võng nằm dưới mái hiên nghe con Chín Dẹo ngâm thơ ru ông ngủ trưa. Chín Dẹo rất xinh gái, nhưng lỡ sinh ra bị tật một cánh tay; gia đình mặc cảm không cho đi học. Nó lớn hơn bọn thằng Thái vài ba tuổi, nhưng tự hạ mình ngang hàng kêu mày tao, nhập bọn chơi buôn bán, bẻ mía trộm, đánh lộn… Trong đám cháu, ông Hương Bộ thương con Chín Dẹo nhất. Ban ngày ông dạy nó học chữ; ban đêm trăng sáng, ông cháu dắt ra nghĩa địa Vườn Chung luyện võ. Một hôm bọn thằng Thái, cu Hòa, bốn Ninh, con Dung, con Lợt, và con Hoa đang chơi buôn bán dưới gốc me, bất chợt thấy Chín Dẹo, Thái kêu lớn:
– Ê, Chín Dẹo! Chơi làm vợ chồng không?
Chín Dẹo đỏ mặt, ấp úng:
– Tao… tao muốn chơi làm vợ chồng với anh Đức của mày thôi.
Thái trêu:
– Nhưng anh Đức thích con Mười rồi.
Mặt con Chín Dẹo cúi xuống lộ vẻ đau khổ:
– Mười là con riêng của bố tao đấy!
Thái còn đang ngơ ngác về chuyện bí mật của ông Xã Cựu có con riêng thì con Chín Dẹo nói to:
– Chơi trốn bắt đi?
Cả bọn kéo nhau về nhà Chín Dẹo. Đi ngang qua vườn rau của ông Xã Cựu, con Chín Dẹo làm ngơ để Thái nhổ trộm vài bụi khoai lang đem lùi tro nướng cho cả bọn ăn, rồi chơi trốn bắt. Trốn quanh quẩn bên giếng nước hay trong nhà bếp bị Chín Dẹo bắt mãi, Thái chạy tọt vào cánh cửa nhà trên đang khép, trốn vô căn phòng tối thui. Mò mẫm đụng cái thùng gỗ, nó nhảy phóc vào. Nghe một tiếng hự, nó giật mình biết gặp phải sự cố không ổn, bèn vội vàng nhảy ra. Lập tức một bóng trắng vụt bật dậy như lò xo; rồi tiếng vút vút đuổi theo Thái đập chát chát trúng cánh cửa. Kế tiếp nghe một tiếng hự lớn phía sau ngạch cửa; Thái đã chạy thoát về nhà.
Suốt hai ngày sau Thái không dám đi ngang qua nhà ông Xã Cựu; con Chín Dẹo cũng không ra chăn bò ở Vườn Chung. Đến ngày thứ ba, nghe tiếng kèn trống inh ỏi, Thái len lén đi theo xa xa coi đám ma ông Hương Bộ thấy Con Chín Dẹo sụt sùi khóc. Trời bỗng đổ mưa làm Ba Hạ con ông Xã Cựu và Ba Chưởng con ông Xã Quyền đang khiêng võng loạng choạng trượt chân té lật chiếc võng ma lăn ra ngõ. Kèn trống và tiếng khóc im bặt. Hốt nhiên có tiếng gõ lộp cộp gấp rút từ trong quan tài vọng ra làm cả đám khiếp đảm muốn bỏ chạy! Ông Xã Cựu và ông Xã Quyền vội hô hoán con cháu đem kềm búa nạy nắp hòm. Nắp vừa hé thì một bóng trắng đã hất tung nắp hòm vụt đứng dậy như quỷ nhập tràng phóng roi vun vút quất ra hai bên. Ông Hương Bộ đã hồi dương. Công lực tái sinh mạnh khủng khiếp làm mấy người cháu trai khoẻ mạnh xông vào đều bị đánh ngã lăn! Trong đám đông đột nhiên có tiếng kêu, “Nội ơi …”; con Chín Dẹo đã vọt tới, ôm cái bóng trắng khóc òa. Ông Hương Bộ bỏ roi, vuốt mái tóc cháu gái rồi ngoan ngoãn nằm xuống võng. Chiếc võng quan tài được khiêng trở vào nhà. Từ đó ông Hương Bộ bế môn ăn ngủ trong hòm, không tiếp xúc và nói năng với ai nữa. Mọi việc chăm sóc ông đều do một tay con Chín Dẹo đảm trách. Mỗi năm duy nhất một lần, đúng ngày mồng một Tết, ông Hương Bộ như cái xác chết biết đi từ trong hòm bước ra ngồi trước bàn thờ. Từ ông Xã Cựu, Xã Quyền xuống đến lũ cháu chắt và họ hàng tản mát khắp nơi tề tựu về từ đường họ Đỗ lần lượt lạy mừng tuổi, chúc tết, và thưa trình thành quả xuất sắc trong năm cũ; ví dụ như “Cháu là Năm Hữu, học sinh duy nhất trong xã đã thi đậu bằng Trung Học”. Ông Hương Bộ ngồi yên lặng như pho tượng thần tiên; chẳng biết ông có nghe không, nhưng thỉnh thoảng con Chín Dẹo đứng bên ông mấp máy môi như thể đang dùng công phu truyền âm nhập mật nhận lệnh ông truyền lại lời khen hay hỏi han. Khi nghe “Cháu là Bốn Hạnh và bé Hào chúc ông Cố luôn khoẻ mạnh sống lâu trăm tuổi …” thì ông Hương Bộ qua miệng con Chín Dẹo nghiêm nghị hỏi, “Mày đã lấy chồng đâu mà có con?” Điều nầy làm Bốn Hạnh xấu hổ và tủi thân bật khóc! Đến lượt con Công là đứa chắt nhỏ nhất chúc Tết ông xong thì mọi người cung kính cúi đầu chuẩn bị đi thụt lui ra cửa, thình lình ông Hương Bộ qua miệng con Chín Dẹo như quát vào tai, “Còn con Mười đâu?” Mọi người ngơ ngác không biết con Mười là ai thì ông Xã Cựu vội bước ra, “Thưa bố … Tết năm nay cháu Mười không về kịp vì mẹ cháu mới sinh cho cháu một đứa em gái.”
Gia đình Thái dọn nhà đi khỏi xóm Thiện Trường đã lâu. Ông Hương Bộ sống và chết trong chiếc võng quan tài thọ đúng một trăm tuổi. Anh Đức của Thái đã trải qua bốn đời vợ; còn Con Chín Dẹo không bao giờ lấy chồng trở thành bà già ăn trầu!