Thèm

 

THÈM…
Hoàng Thanh Tâm

Ta thèm nâng chén tiêu sầu
Ưu buồn bỏ lại phía sau bức màn
Nghiêng ngả những bước lang thang
Lại thèm tiếng khóc vội vàng trẻ con.

Tìm bằng hữu mất hay còn
Tiêu diêu góc biển cho mòn gót chân
Quên đi ân ái một lần
Dần dà cay đắng gối chăn chất chồng.

Ta thèm về lại dòng sông
Trâm bầu điên điển nở bông ven triền
Thèm nghe tiếng mẹ thật hiền
Tiếng em thuở nhỏ đồng tiền má xinh.

Thèm trôi như nhánh lục bình
Tím con nước đục gập ghềnh phù sa
Con sáo nó hót sau nhà
Con heo ủn ỉn con gà bới giun

Lẻ loi xa lạ phố phường
Ta thèm bè bạn con đường bớt xa
Thèm chữ chung thủy mặn mà
Bon chen cho lắm hơn là người dưng

Thèm say mà lệ rưng rưng
Cay môi lạc nghĩa tình thân ngày nào
Thèm như mẹ hát ca dao
Quá khuya thèm một hanh hao chỗ nằm.

  1. 2016

Một Mối Tình

Một Mối Tình
Tác giả: Võ Nguyễn Như Quỳnh

Ngày ấy, tôi vào đại học với đôi bím tóc thắt nơ màu xanh nước biển, anh nói, với đôi bím tóc bự tổ bố này anh có thể nhận ra em ngay từ đàng xa. Ngôi trường tôi học vốn là một tu viện cũ, bên trái là biển Bắc Mỹ An xanh ngăn ngắt, bên phải là con đường nhỏ ngoằn ngoèo lên Ngũ Hành Sơn. Ngày ấy, tôi cùng vài đứa bạn đuổi nhau chạy dọc theo hành lang cư xá cười hét ầm ĩ, và rồi im bặt lấm lét nhìn nhau khi thấy các anh trong đội bảo vệ ký túc xá trừng mắt nhìn dù họ chỉ là sinh viên năm thứ tư. Ngày ấy, tôi gặp anh, người con trai với cặp mắt hơi buồn nhưng lại có cái miệng cười vô cùng quyến rũ và tài ăn nói thu phục lòng người. Ðiều đó là phước hay là họa cho tôi? Ngày ấy ai mà cần biết chỉ biết rằng anh đối với tôi là tất cả.

Ðêm trăng, chúng tôi thả bộ ra biển chơi, từ cư xá anh ra đến biển phải đi qua một ruộng lúa, qua một bãi tha ma, qua một đồng khoai lang, qua một bãi phơi lưới dân chài. Tôi đi sát bên anh, muốn đoạn dường này dài vô tận và tưởng như thế gian này không có hạnh phúc nào hơn. “Sợ ma không?” anh hỏi. “Không” tôi đáp một cách tin tưởng. Anh không biết rằng tôi vốn là một đứa sợ ma nhất trên thế gian này nhưng đi bên cạnh anh tôi bỗng trở nên can đảm lạ lùng. Anh kể một câu chuyện tiếu lâm về ma nào đó và tôi cười khanh khách, tôi ngày ấy là thế, thần thánh hóa mọi điều về anh.

Thỉnh thoảng anh đến thăm tôi vào tối chủ nhật, không hẹn hò bao giờ nhưng ngày nào tôi cũng chờ anh. Ðêm, nghe tiếng gõ cửa, tôi lập tức nhảy xuống giường chạy ra mở cửa và không ít lần đã mừng hụt. Chúng tôi đi chơi, thường thì đi uống cà phê, ăn chè. Khi không có tiền thì đi ra biển chơi, đốt đuốc bằng vỏ lốp xe đạp cũ để bắt còng hay đi bộ dọc theo con đường Ngô Quyền cho đến lúc mỏi chân thì trở về cư xá. Có một quán cà phê tôi thích nằm trong con hẻm nhỏ thơm mùi hoa mận. Lần cuối cùng gặp anh trong quán cà phê ấy tôi hỏi: “Mình đến đây bao nhiêu lần anh nhỉ?” “Năm lần” anh đáp. Tôi nhẩm đếm, quả đúng là năm lần.

Trở về, tôi mở nhật ký ra ghi, nhật ký của tôi ngày ấy không có một điều gì khác, không có một tên người nào khác, ngày nào anh đến, tôi viết vào nhật ký những trang dài, ngày nào không có anh cuốn sổ tội tình không được tôi đụng tới. Sau này, mỗi lần vô tình lật lại cuốn nhật ký cũ tôi vẫn thầm kêu lên “Mình và anh đã gặp nhau ít đến như vậy sao?”

Chia tay nhau về quê nghỉ hè kết thúc năm học thứ nhất, đến năm thứ hai anh không đến nữa. Bạn bè xầm xì tại anh bị nợ quá nhiều môn học nên phải lưu ban cho đến năm sau. Tôi buồn và lặng câm không nói với ai một lời về anh nhưng lúc nào cũng tự hỏi mình tại sao anh không nói với tôi một lời mà lại biến mất như vậy? Học lực của tôi sa sút đáng kể và cuốn nhật ký không được tôi đụng tới hầu như đã mốc meo. Ðêm đêm tim tôi vẫn đập thình thịch khi nghe tiếng cửa gõ. Năm học thứ hai, bạn bè ai cũng cặp kè gần hết, còn tôi mỗi ngày vẫn viết những bài thơ khó hiểu trong những mảnh giấy bé bằng bàn tay và âm thầm hy vọng anh trở lại.

Và rồi, anh trở lại, với cái đầu trọc lóc được che đậy bằng cái mũ tai bèo màu trắng, tôi vui mừng và đã không bao giờ hỏi tại sao? Sau đó là những ngày tháng tuyệt vời hạnh phúc, là Non Nước, Suối Ðá, Nam Ô, Hội An, Tam Kỳ những nơi mà chúng tôi đã đi qua, những trận cười chúng tôi để lại. Ðêm, anh chở tôi đi quanh thành phố Ðà Nẵng lộng lẫy ánh đèn ngũ sắc. “Trăng sáng quá Q. ơi” anh khẽ nói như vậy. Tôi lắc đầu “Em không thích, trăng đêm nay quá hoàn hảo, những thứ hoàn hảo quá sẽ không thuộc về em.” Anh cười “Em đa cảm quá mức cần thiết cho cuộc sống rồi đó Q. ạ”. Tôi trầm ngâm…

Cuối năm học thứ hai, tôi phải lên đường đi Mỹ theo diện HO. Anh nói “Anh yêu em…” lần thứ nhất và cũng là lần sau cùng anh đã nói lên cái điều mà tôi khắc khoải chờ đợi bấy lâu. Anh nói tiếp “Nhưng nửa vòng trái đất xa quá, anh không hứa hẹn vì không tin ở sự vững bền…” Mắt anh hoe đỏ, lần thứ nhất tôi thấy anh buồn. Tôi khóc một ngày, một đêm, đi lang thang mấy buổi chiều giữa trời mưa tầm tã và giết chết rất nhiều bướm đem ép khô để có thể chấp nhận được lời anh nói.

Tôi bỏ tất cả những thứ có liên quan đến anh trong một cái rương nhỏ và giấu trên căn gác nhà bà nội. Dăm tấm hình chụp chung, vài cái vỏ diêm, một bao thuốc lá rỗng anh đã hút, mấy con tem cũ, những sách vở tôi cho anh mượn học thi trả nợ được anh trả lại, vô số bài thơ viết trong những mảnh giấy bé như bàn tay và cuốn nhật ký mỏng dính. Như vậy tôi tự hứa với mình sẽ quên anh và coi tất cả những gì đã có giữa anh và tôi là một kỷ niệm đẹp, quá đẹp vốn không bao giờ thuộc về tôi.

Những năm tháng tha hương qua nhanh trên miến sa mạc Arizona nóng hổi. Tôi có bạn trai sau khi đã chán vì hàng trăm lá thư gởi đi không được hồi âm và cũng nản lòng vì những bài thơ tôi viết gởi cho Áo Trắng không được đăng tải (vì tôi hy vọng anh sẽ đọc được những bài thơ tôi viết). Thạch, người con trai có nước da đen như than và bàn tay ấm lạ lùng lúc nào cũng cười hề hề khi tôi nhắc đến tên anh. Thạch bảo “Chuyện ở Việt Nam thì ăn nhằm gì, anh cũng có vậy”. Và anh đòi tôi hôn.

Trở về sau những cuộc hẹn hò với Thạch, lòng tôi buồn khôn tả, và tôi lại nghĩ đến anh, lại giá như thế này, giá như thế nọ, không phải là tôi đem tình yêu ra mà so sánh, nhưng tôi quả thật không tìm được ở Thạch những cảm giác mà ngày xưa với anh tôi đã có. Tôi chia tay với Thạch không lâu sau đó, có người chê tôi tánh gàn dở, tôi không bận tâm gì mấy và tự nhũ, miễn tôi sống hạnh phúc vui vẻ không làm hại ai cũng đã tốt rồi. Nhưng thật ra tôi có thực sự vui vẻ và hạnh phúc không? Nhiều lần tôi tự hỏi mình như vậy và không dám trả lời một cách thật lòng. Tôi mỗi ngày vẫn gọi thầm tên anh như một thói quen không thể bỏ. (Ngày xưa lũ bạn của tôi thách tôi nếu một ngày không nhắc đến tên anh thì sẽ bao tôi đi ăn chè nhưng chẳng bao giờ tôi làm được).

Tôi trở lại tìm kiếm anh trong một ngày mùa hè, miền Trung nắng như thiêu, cảnh vật đã đổi thay nhiều sau mười năm xa cách nhưng tôi cũng có thể tìm lại được căn nhà anh ngày xưa nằm trong con hẻm nhỏ ở thị xã Tam Kỳ. Anh đã không còn ở đó, đứa cháu gái anh đưa cho tôi một cái địa chỉ ở Bình Dương, tôi cảm ơn nó rồi vội vã ra đi.

Sau mấy ngày đi xe tàu, vất vả tìm kiếm, tôi cũng đến đươc cái địa chỉ mà cháu gái anh đã ghi vội vàng trên tờ lịch mỏng. Một căn nhà xinh xắn có cổng sơn xanh nước biển, có lối vào rải sỏi trắng dưới tàn cây mận xum xê. Tôi đứng ngập ngừng không biết có nên bấm chuông hay không thì hai con chó thật lớn đã nhảy ra sủa ầm ĩ. Một người đàn bà xinh xắn bước ra theo sau là hai đứa bé trai khoảng ba bốn tuổi. Cô kiếm ai? Người đàn bà cất lên giọng Huế ngọt ngào, tôi lúng túng hỏi tên anh và giải thích tôi là một người bạn học cũ của anh từ Ðà Nẵng vào.

Vợ anh, phải người ấy là vợ anh cho biết anh đã ra ngoài khoảng một tiếng sau mới về, và mời tôi vào nhà chơi. Tôi vội vàng từ chối và nói là tôi có chuyện phải đi gấp, rồi lật đật đi xa khỏi căn nhà có cánh cổng sơn xanh và thơm mùi hoa mận ấy. Tôi trở ra Ðà Nẵng và ở lại đó vài ngày, buổi chiều đi dọc trên bờ biển Bắc Mỹ An đưa mắt vô hồn dõi theo những con dã tràng chạy trên cát trắng và hát thầm bài “Nha Trang ngày về”.

Tôi trở lại Mỹ, từ biệt Ðà Nẵng, từ biệt cô bé có đôi bím tóc si tình, trước mắt tôi còn quá nhiều việc phải làm, trước tiên là phải tìm lấy cho mình một người tình.

Biển Động
Có những ngày …còn nhớ không anh ?
Đêm rất lạnh trong căn phòng nội trú
Cánh cữa sổ đập rầm rầm giận dữ
Gió rít lên quyết đấu với mùa đông
Biển bây giờ không phẳng lặng đâu anh
Mà biển động thét gào lên bão tố
Như trong em sóng lòng đang cuồng nộ
Như đêm nào nghe tiếng biển thét gào
Ta đã đi , và như thế xa nhau
Như tiếng biển vẫn còn vang vọng mãi
Và bất chợt sóng lòng như biển ấy
Khắc khoải về , giấc ngủ chẳng bình yên…
Biển lòng em không bao giờ dịu êm
Mà lòng biển dâng trào lên ngọn sóng
Ta và người hai dòng trôi cuộc sống
Bao nhiêu lần nhìn lại biển sau lưng ?
Biển vẫn còn như thế thủy chung
Kiên nhẫn vỗ ngàn năm lên bờ cát
Giấu nỗi đau , chôn sâu niềm khao khát
Đợi mình về bước chậm như ngày xưa…
Em sẽ về thăm biển trong mơ
Nơi có anh và nụ cười rạng rỡ
Câu diễu cợt , trận cười như sóng vỗ
Đổi bao nhiêu năm để lấy lại một ngày?
Kỷ niệm còn thấp thoáng men say
Em uống biển chưa bao giờ hết khát
Như yêu anh chưa bao giờ là đủ
Sóng gầm lên biển động ở trong lòng
Trải hồn ra với biển mênh mông
Để câu viết mặn nồng hơn ngày ấy
Xa nhau rồi nhưng lòng còn giữ lại
Chút tình người , biển mặn , khát trong em
8. 2015
Nqnv