Category Archives: THƠ

Nỗi niềm thổn thức

NỖI NHỚ

NỖI NHỚ
Thanh-Thanh

Con đường xưa ngày trở về quê Mẹ
Sân trường buồn xơ xác lá phượng rơi
Dòng Hà Thanh chiều ba mươi lạnh ngắt
Em tôi ơi, trôi dạt bóng phương trời?

Bỏ lại tuổi thơ, tàu ga nhộn nhịp
Em đâu rồi một dáng dấp hồn nhiên
Ôi… bên kia cầu Thế Thạnh thân quen
Tuổi thần tiên mơ mộng mối tình đầu

Con đường đến trường bao năm vẫn nhớ
Tóc ngắn môi xinh áo trắng học trò
Quán xá Cây Da chợ tan hiu hắt
Hoài niệm quê nhà gợi nhớ trong em…

TRỞ LẠI CHỐN XƯA
Thanh-Thanh

Anh về gợi lại chút tình quê
Xuân ơi! xao xuyến dạ mong chờ
Có ai gõ cửa khung trời mộng
Anh chúc Xuân nồng tiễn gió đông

Anh về lưu luyến chút tình quê
Cô gái năm xưa đã lấy chồng
Ngõ vắng đường ga chiều phố chợ
Cả trời thương nhớ Phố Diêu xưa

Thèm

 

THÈM…
Hoàng Thanh Tâm

Ta thèm nâng chén tiêu sầu
Ưu buồn bỏ lại phía sau bức màn
Nghiêng ngả những bước lang thang
Lại thèm tiếng khóc vội vàng trẻ con.

Tìm bằng hữu mất hay còn
Tiêu diêu góc biển cho mòn gót chân
Quên đi ân ái một lần
Dần dà cay đắng gối chăn chất chồng.

Ta thèm về lại dòng sông
Trâm bầu điên điển nở bông ven triền
Thèm nghe tiếng mẹ thật hiền
Tiếng em thuở nhỏ đồng tiền má xinh.

Thèm trôi như nhánh lục bình
Tím con nước đục gập ghềnh phù sa
Con sáo nó hót sau nhà
Con heo ủn ỉn con gà bới giun

Lẻ loi xa lạ phố phường
Ta thèm bè bạn con đường bớt xa
Thèm chữ chung thủy mặn mà
Bon chen cho lắm hơn là người dưng

Thèm say mà lệ rưng rưng
Cay môi lạc nghĩa tình thân ngày nào
Thèm như mẹ hát ca dao
Quá khuya thèm một hanh hao chỗ nằm.

  1. 2016

Thôi Đừng

Thôi Ðừng
Như Quỳnh Võ Nguyễn

Chuyện đã qua rồi anh ạ
Tình theo năm tháng úa tàn
Mùa về vàng như màu lá
Cuộc tình từ đó khô hanh

Ðống tro vừa tàn hơi lửa
(Từ lâu âm ỉ trong lòng)
Em đã quên rồi câu hứa
Kể từ dạo ấy xa anh…

Thôi anh đừng nhắc lại nữa
Xa rồi mùa cũ thơm hương
Nhớ ai nồng như mùi rượu
Tiếc gì một mối tơ vương

Tháng mười một trời chớm lạnh
Ðêm dài ngày ngắn lê thê
Mai mùa đông về rét đậm
Tìm đâu hơi ấm vỗ về?

Thôi đừng khêu chi ngọn lửa
Quen rồi cái giá căm căm
Lòng đã từ lâu khép cửa
Cuối cùng cũng hết – trăm năm
nqnv
11/2015

Tiễn Người

Tiễn Người
Như-Quỳnh Võ Nguyễn

Người đi về miền cát bụi
Mùa thu thành phố sương mù
Con dốc quanh co khúc khuỷu
Trời buồn mưa đổ âm u

Ta mang trên tay ngày lạnh
Gởi người chút ấm mong manh
Mai đây trong mồ hiu quạnh
Lấy ai bên cạnh dỗ dành

Người đi một ngày thanh nhẹ
Ánh đèn phụt tắt đêm thâu
Chiếc lá lià cành rất khẽ
Ðời rồi cũng hết cơn đau

Tạm biệt nỗi buồn không nói
Mắt còn chưa khép đăm đăm
Luyến lưu kiếp người chìm nổi
Tiễn người đoạn cuối trăm năm
11/2015

Tôi đã làm thơ như thế nào

Tôi đã làm thơ như thế nào
Võ Nguyễn Như Quỳnh

Năm xưa, cái thời còn họa thơ trong vườn thơ , mỗi bài thơ làm không quá 15 phút, có khi ngắn hơn, 5 phút, làm xong gởi lên liền, không sửa chữa, lúc đó nhiều người trong vườn thơ khen hay, nhưng bây giờ đọc lại không thấy bài nào trong số các bài đó hay, đó là những bài thơ mình không bao giờ có ý định đăng lại hay đem khoe với ai.
Nhưng cũng có nhiều bài làm tặng cho người này người kia. Nhiều bài khác thì làm theo đơn đặt hàng, ví dụ như có ai đó kể cho mình nghe câu chuyện của họ rồi yêu cầu mình làm bài thơ đại ý như vậy. Các bài thơ này làm lâu hơn, nhưng cũng còn rất nhanh, khoảng 30 phút, ít khi phải sửa chữa, nhưng bây giờ đọc lại thấy rất là hay, những bài thơ này là những bài thơ mình muốn đăng đi đăng lại nhiều lần.

Bẵng đi một dạo không làm thơ…
Nhưng bây giờ lại muốn viết, bởi vì nghĩ không sẽ sự nghiệp viết của mình đến đây là ngưng hay sao, không thể như thế được, như một con dao cùn, phải đem ra mài lại, mài bằng cách nào, dưới đây là cách làm thơ của mình, viết để có ai đó muốn làm thơ mà không làm được thì tham khảo.

Bước 1:
Nghĩ ra một chủ đề mà mình muốn viết
Bước 2:
Viết ra tất cả những câu, chữ, cụm từ, liên quan đến vấn đề đó, lộn xộn, không cần đầu đuôi, chỉ viết thật nhiều, càng nhiều càng tốt, những ý nghĩ chạy qua trong đầu mình mà có liên quan đến vấn đề mình muốn viết
Bước 3:
Ðọc lại những gì mình viết ra, đọc lui đọc tới, cố gắng kiếm một sự liên quan (connection), chuyển vị trí từ chỗ này qua chỗ kia, tạo ra những khối ý có liên quan đến nhau, giai đoạn này là khó nhất
Bước 4:
Bây giờ mới bắt đầu nghĩ đến là mình làm thơ mấy chữ, thể loại gì, rồi thì tạo câu vần, cũng không cần thiết phải hoàn chỉnh lắm, có câu hoàn chỉnh có câu không, nhưng không sao, cứ để đó
Bước 5:
Tới đây thì bài thơ đã tượng hình, bắt đầu dễ rồi, đọc lui đọc tới và hoàn chỉnh nó, không cần phải hoàn tất trong một ngày, cứ để đó, lẩm nhẩm trong đầu, khi lái xe, nấu ăn, để tìm vần, lựa chữ trắc bằng sao cho mình đọc nghe xuôi tai

Cuối cùng làm ra một bài thơ, hoàn toàn không dễ dàng, nhưng không phải là một bài thơ dở, linh tinh không có chủ ý, tuy nhiên nhiều khi ý mình muốn viết ban đầu, bước 1, và sản phẩm cuối cùng nó không nhất thiết phải hoàn toàn giống nhau.

Trái đất này từ lâu rồi chật chội
Những dòng người vùn vụt lướt qua nhau
Rất có thể trong một lần thật vội
Ta dừng chân, ngả nón, vẫy tay chào…

Ðã có thể nhiều lần không ngoảnh lại
Trên thế gian có lắm lắm tỉ người
Và vuột lỡ một tấm lòng thân ái
Ta với người mãi mãi chẳng quen nhau

Ta có thể không phải là tri kỷ
Ðể khi buồn và cả những khi vui
Khi cần có một bờ vai kể lể
Khi nắng lên, khi mưa xuống mịt mờ

Có thể rằng trong một phút tình cờ
Góc sân nhỏ và trò chơi thoáng chốc
Sự ngẫu nhiên vút qua đời như cắt
Vui chưa sâu và thế, chẳng u sầu

Ta với người có thể chẳng yêu nhau
Tương lai vốn không thể nào biết trước
Cái giao điểm mong manh như giọt nước
Một chấm thôi giữa rộng lớn vô bờ

Cám ơn người trong cuộc sống xô bồ
Còn đứng lại chào ta thêm lần nữa
Cái giao điểm nhỏ nhoi như thế đó
Nhưng ta vui giữ mãi ở trong lòng

Gởi tặng người dẫu chưa phải tri âm
Chưa là bạn cũng không là tri kỷ
Nhưng xin cứ mỉm cười thân thiện thế
Có thể rằng mai mốt… sẽ yêu nhau…
04-24-2015

Phạm tội đi anh

Phạm tội đi anh
Thu-Hồng

Anh yêu ạ, bây giờ là thứ sáu
Ở bên ngoài, trời tầm tã mưa rơi
Phạm tội đi anh, đừng hoang phí khắc thời
Mưa không ở bên ta mãi mãi

Phạm tội đi anh, cho phút giây còn ở lại
Cho anh, em có chuyện để nhắc đời
Cho tình thơ vẫn mãi còn đầy, vơi
Và cho em biết là mình đang sống

Phạm tội đi anh, tình vốn là trái cấm
Yêu một lần để nhớ mãi ngàn sau
Yêu một lần để hò hẹn mưa ngâu
Yêu đôi phút mà chờ nhau vạn kiếp

Phạm tội đi anh để mai ngục chết
Quỳ trước Diêm Vương mà thú nhận rằng
“Một lần con đã phạm tội cùng người”
Nơi địa ngục cũng thêm phần ý nghĩa

Khoảng cách

Khoảng cách
Thu-Hồng

Khoảng cách bây giờ của tôi và anh
Là cánh cửa đằng sau những ngôn từ gom nhặt
Tại tôi không mở cửa, hoặc
Tại anh ngại ngần tay vẫn giữ tay

Và hai đứa mình mỗi chữ trở Đông-Tây
Dấu sắc huyền vô tình thành dấu hỏi
Tôi ngại lắm tình dậm chân một cõi
Như dấu than buồn, ướt cả ý thơ

Vạt nắng cuối cùng mùa Hạ trôi lẵng lờ
Phố xá thưa người phố xá buồn hiu hắt
Tôi dõi mắt nhìn qua lăn kính bạc
Thấy nụ cười buồn hơn của mùa Đông

Mai tôi về mở cửa đợi mong
Tiếng gõ nhẹ để thơ the^m mộng mị
Vì thơ không tri kỷ, thơ vô vị
Nhạc chẳng tri âm, nhạc não nùng

Chia tay chưa

Chia Tay Chưa
Thu-Hồng

Gặp nhau đâu mà chia tay anh nhỉ ?
Yêu bao giờ mà hẹn ở kiếp sau
Mình có bao giờ là của nhau đâu
Rõ người dưng mà ngóng chờ từng phút

Một lằn ranh giữa cõi hư và thực
Anh có lần nào nhận diện ra chưa ?
Chiều nay về bên ấy nếu có mưa
Chỉ tại bên em thiếu đi chút nắng

Lạ quá cafe hôm nay trở đắng
(Dù cho em có bỏ biết bao đường)
Hóa khi trong lòng có chút yêu đương
Gần, gần lắm mà cũng xa lăn lắc

Chưa là của nhau nên không mất mát
Chưa hẹn hò nên không lạc đường duyên
Chưa chia tay cũng đủ cho em kiếm, tìm
Nguyên do của cái đau bên ngực trái

Viết cho anh

Viết Cho Anh
(Thu-Hồng gởi tặng con Gà – Thiện Trường)

Định viết cho anh một bài thơ
Nhưng sợ thơ em chữ quá thừa
Lời thô, ý thiếu không dám gởi
Nên giữ cho mình chút vấn vương

Định viết cho anh một chút thương
Và chút mộng mơ thật bình thường
Như sương buổi sáng ôm chặt lá
Nhưng sợ trưa hè nắng sẽ tan

Muốn viết cho anh chút Hạ vàng
Hong tình hai đứa cứ thênh thang
Nhưng ngại chiều tà che khuất nắng
Sợ tình em sẽ mãi đợi mong

Định viết cho anh chút tình nồng
Và chút tình tự mãi đợi trông
Nhưng ngại tim mình không chung nhịp
Sợ tình em mãi cứ bơ vơ

Định viết cho anh một bài thơ
Nhưng sợ thơ em chữ quá thừa
Lơi thô ý thiếu không dám gởi
Nên giữ cho mình chút tương tư

Thơ Em Viết Đủ Để Dối Lòng

Thơ Em Viết Đủ Để Dối Lòng
Thu-Hồng (Florida)

Mai anh chết xin nhớ đừng mang theo
Những bài thơ em đã từng đêm viết
Đừng nhé anh, vì nàng thơ sợ lạnh buốt
Sợ côn trùng, sợ cả cảnh nghĩa trang

Đừng nói với em rằng ở suối vàng
Không có những lá vàng thu úa
Không có lạnh đông, mùa hè nắng cháy
Không có gió chiều để nhắn lời thương

Và những bài thơ sẽ là bạn đường
Là lời tâm sự anh cô đơn nhất
Là một nhịp cầu, nhịp cầu duy nhất
Tiếp nối đoạn đường hai cõi âm dương

Anh bây giờ tim vẫn đập bình thường
Vẫn nghe mưa rơi, thấy trời chuyển gió
Cả trăm bài thơ em viết cho anh đó
Có bài nào anh đọc kỹ không anh?

Thì để cho nàng thơ tình hãy còn xanh
Để cho ngòi bút vẫn miệt mài viết
Mang theo làm gì khi anh không hề biết
Thơ em viết chỉ đủ để tự dối lòng

Rằng anh một lần cũng đã yêu em…