Category Archives: Truyện Cổ Tích

King Midas and the Golden Touch

Ngón Tay Vàng
Thái-Vinh dịch từ truyện cổ tích “King Midas and the Golden Touch”

Vào thế kỷ thứ 8 trước công nguyên, vua Midas cai trị xứ Phrygia (Thổ Nhĩ Kỳ ngày nay) là một ông vua rất mê quý vàng. Vua Midas đã có nhiều vàng nhất thế giới rồi, nhưng ông nghĩ vẫn còn ít, nên chưa bao giờ mãn nguyện khi chưa có thêm vàng chất vào kho. Mỗi ngày Midas vào kho tàng châu báu một mình, ngồi mân mê đếm đi đếm lại từng cục vàng, và nghĩ thầm, “Một ngày kia, con gái ta sẽ là nàng công chúa giàu nhất thiên hạ!” Nhưng công chúa Marygold không thèm ngó ngàng đến những vật sáng chói vô tri giác trong kho châu báu của vua cha. Nàng chỉ yêu thích hoa, suốt ngày thơ thẩn một mình trong vườn thượng uyển trong khi vua cha bận tâm trân quý kho vàng, không thường kể chuyện hay đi bộ với con. Một ngày kia, trong lúc đang đếm vàng, chợt nghe có tiếng nói bí mật của một người đàn bà vô hình:
– Nhà vua thật có quá nhiều vàng!
Vua Midas tuy hoảng sợ, nhưng vẫn tham lam:
– Nhưng…nhưng ít ỏi bấy nhiêu đây thì có nghĩa gì với tất cả số vàng ở thề gian!
Giọng nói bí mật ngạc nhiên:
– Nhà vua vẫn chưa vừa lòng à?
Vua Midas thở dài:
– Đêm đêm ta vẫn thường mất ngủ suy nằm tính kế hoạch tìm thêm vàng. Ước gì ngón tay ta đụng vào thứ gì là thứ ấy hóa thành vàng thì mới mãn nguyện!
– Có thật nhà vua muốn như thế chăng?
– Còn điều gì sung sướng hơn bằng!
– Được rồi! Khi những tia sáng ngày mai xuyên qua cửa sổ thì nhà vua sẽ có ngón tay vàng!
Đến đây giọng nói bí mật kia im bặt, vua Midas dụi mắt thẩn thờ, “Nãy giờ ta đang nằm mơ chăng? Nếu ta có ngón tay vàng thì còn gì hạnh phúc hơn. Nhất định con gái ta sẽ là nàng công chúa giàu nhất thiên hạ!” Thế là suốt đêm vua Midas rạo rực không tài nào nhắm mắt được. Ông thức giấc nhiều lần đưa tay vén màn cửa sổ, nhưng chưa thấy thay đổi gì làm ông thở dài buồn bã, “Làm gì có chuyện ngón tay vàng hoang đường!” Nhưng khi những tia nắng ban mai đầu tiên xuyên qua cửa sổ và ngón tay vua Midas chạm vào màn cửa, thì lập tức màn cửa biến thành vàng. Ông sung sướng reo lên, “Thật rồi! Thật rồi!” Rồi vừa reo mừng vừa chạy quanh phòng đưa ngón tay chạm vào thứ gì là thứ ấy bỗng trở thành vàng sáng chói. Từ giường ngủ, gối ngủ, bàn ghế…cho đến đôi giày tất cả đều biến thành vàng. Nhìn ra vườn thượng uyển, vua Midas nghĩ thầm, “Con gái cưng của ta sẽ vui lòng biết bao nếu các loài hoa sớm nở tối tàn kia đều biến thành vàng!” Tức thì nhà vua chạy ngay ra vườn hoa đảo một vòng biến tất cả thành vàng. Việc nầy làm ông phí nhiều sức thấm mệt. Khi người hầu mang thức ăn vào, ông vội vã chụp lấy một trái đào đưa lên miệng cắn, thì trái đào đã hoá thành vàng cứng ngắc tự bao giờ. Buông trái đào ra, vua Midas lấy món gỏi cuốn, thì gỏi cuốn cũng biến thành vàng. Lấy nước uống, thì nước cũng đặc thành vàng. Vua Midas kinh hãi kêu, “Hỡi ơi, ta phải làm sao đây? Khi đang đói mà không thể ăn, đang khát mà không thể uống được vàng?”
Vừa lúc đó, cánh cửa sụp mở, Marygold cầm nhánh hoa bước vào khóc nức nở:
– Cha ra mà xem…tất cả vườn hoa hồng đã biến thành đá cứng xấu xí vô cùng…
– Hoa vàng đẹp đẽ hơn trước nhiều mà con không thích ư?
– Không! Không! Hoa đã chết không còn rung theo gió tỏa hương thơm được nữa. Con muốn hoa hồng sống cơ!
– Con đừng quan tâm! Hãy ăn uống cái đã!
Nhưng Marygold nhận thấy vua cha không ăn uống mà mặt lại có sắc buồn, nàng rất quan tâm:
– Việc gì đã làm cha buồn bã?
Nói xong, Marygold chạy lại ôm hôn cha. Vua Midas cảm động ve vuốt an ủi cô công chúa. Thốt nhiên ông kinh hãi rụng rời khi nhìn thấy khuôn mặt vô cùng xinh đẹp của Marygold đã biến thành vàng, đôi mắt đã mù và đôi tay nhỏ bé không còn ôm chặt ông được nữa…Nàng công chúa ngây thơ xinh xắn đã biến thành tượng đá vàng!
Vua Midas gục đầu khóc thổn thức.
– Nhà vua không vui sướng ư?
Nghe lại giọng nói bí mật phát ra trong kho tàng hôm qua làm vua Midas bàng hoàng:
– Ta…ta là người bất hạnh nhất thế gian!
– Nhà vua đã có ngón tay vàng mà vẫn còn thấy chưa đủ à?
Vua Midas xấu hổ im lặng.
– Nhà vua thích ăn uống, hay thích cầm vàng?
Vua Midas không thể nào trả lời được.
– Ô, vua Midas! Thế ngài muốn chọn tượng vàng kia, hay chọn cô con gái xinh xắn biết chạy nhảy, reo cười, và biết yêu mến cha?
Vua Midas gào khóc:
– Hãy trả lại con ta! Ta chịu mất tất cả kho vàng!
– Nhà vua thật sáng suốt hơn hôm qua. Hãy ra sau vườn thượng uyển, nhảy xuống sông tắm rửa ngón tay vàng, rồi lấy nước rảy lên tất cả vật gì đã hóa vàng để lấy lại hình dáng cũ!
Vua Midas lập tức chạy phóng xuống sông tắm rửa và múc nước rảy lên mọi thứ vàng giả tạo.
Marygold mở choàng đôi mắt kinh ngạc reo mừng:
– Cha xem kìa, vườn hoa hồng đã sống lại!
Vua Midas sung sướng ôm ôm chặt con và cảm thấy mình là kẻ hạnh phúc nhất thế gian.